Đợi đến khi trời sáng tỏ, Lý Khải thu hồi Quỷ Xa, hướng về trung tâm mà đi.
Nơi đây, tuyệt nhiên không còn thấy nửa điểm âm khí, cây đào khổng lồ sừng sững ở chính giữa hòn đảo, cành lá xum xuê trải rộng ba ngàn dặm, gió lay xào xạc, lá bay tán loạn.
Lý Khải bước đi trên những rễ cây, rễ cây to lớn tựa như những con đường.
Cây đào này, quả thực là cột chống trời! Nếu không phải tận mắt chứng kiến từ xa, Lý Khải thậm chí căn bản sẽ không nhận ra mình đang ở dưới gốc cây này, độ lớn này quả thực khó tin, đã đạt đến cảnh giới "Bất thức Lư Sơn chân diện mục, chỉ duyên thân tại thử sơn trung" (Không thấy được mặt thật của núi Lư, chỉ bởi vì đang ở trong núi này).
Rễ cây khổng lồ, kích thước có lẽ bằng cả một thành phố, những rễ cây này như đê điều ngăn chặn một đoạn sông, mà rễ cây đủ sức được gọi là đê điều, so với cả cây, chẳng qua chỉ là... muối bỏ bể.