Ngộ ra 'Tu Chân' của Đạo môn, cùng với chân tính là gì, độc thiện kỳ thân là gì, Lý Khải vừa cảm thán, vừa khởi động Tiên lộ. Thông qua Tiên lộ, trong nháy mắt, hắn vượt qua khoảng cách cực lớn, từ Hồ Lương đến Bồng Lai.
Biết được tình huống của Đạo môn, kỳ vọng trong lòng hắn đối với Bồng Lai đã không còn, nhưng vẫn giữ một lòng hiếu kỳ.
Dù sao, đây chính là Bồng Lai.
Thơ rằng: Bồng Lai kim cổ đãn văn danh, yên thủy mang mang vô mịch xử. Hải mạn mạn, phong hạo hạo, nhãn xuyên bất kiến Bồng Lai đảo. (Bồng Lai xưa nay chỉ nghe danh, khói nước mênh mang không tìm thấy. Biển mờ mịt, gió cuồn cuộn, nhìn mỏi mắt chẳng thấy đảo Bồng Lai.)
Đây là nơi thần bí nhất của Đạo môn, cũng là nơi hạch tâm chân chính.