Nghĩa là, một phương hướng của không gian đã bị ‘ép bẹp’.
Nó đã hứng chịu đòn giáng chiều, một phương hướng đại diện cho phạm vi hoạt động của vật chất bị ép bẹp. Một ‘miêu tả’ hoàn toàn mới đã hạn chế không gian thành dạng này. Bản chất của không gian không thay đổi, chỉ là, hiện tại vật chất không thể di chuyển theo phương hướng đó nữa.
Thời không cho vật chất biết cách vận động, hiện tại, mảnh thời không nhỏ này nói với vật chất: "Ngươi chỉ có thể đi về hai phương hướng, về phần tại sao? Bởi vì có người khác nói cho ta là như vậy."
Ai nói?
Đương nhiên là Lý Khải đã Tứ phẩm.