“Gia nói gì vậy, mặt tiểu nhân sinh ra đã như vậy, không biết vì thế mà chịu bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ và lời chê cười… Ai, nói ra lại thấy đau lòng.” Gã lại tỏ ra ảm đạm.
Đương nhiên, chắc chắn vẫn là diễn.
Nhưng Lý Khải không vạch trần, hắn dứt khoát ngừng nói, chỉ đi đường.
Nhị Cẩu cũng đúng lúc ngừng làm trò, mà tiếp tục đội khuôn mặt Phật Đà kia, bắt đầu dẫn đường cho Lý Khải.
Trên đường đi tự nhiên là quang cảnh kỳ dị, Lý Khải cũng dò xét tình hình xung quanh, đem tất cả thu vào trong thần thức của mình.