Vẫn là con đường lớn kia.
Bốn phía bầu không khí rất khác thường, bởi vì Lý Khải đã sớm bày bố trận địa, cho nên có vẻ âm trầm, khiến người ta cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Nhưng Kim Bất Hoán lại giống như không cảm nhận được gì, cứ thế đi thẳng tới, ôm quyền chắp tay, mặt mày tươi cười: “Ha ha, Lý huynh, biệt lai vô dạng? Ta thấy tâm tình ngươi không tốt cho lắm? Gần đây có chuyện gì khó khăn sao? Không ngại nói ra cùng ta nghe thử, ta ở Thanh Vụ Thành này cũng có chút thế lực nhỏ bé, khẳng định có thể giúp đỡ được.”
Lý Khải nhìn thấy đối phương, cũng mỉm cười, đi ra, lại không hành lễ, mà là gật đầu chào hỏi, sau đó trả lời: “Cũng không phải chuyện gì đặc biệt, chỉ là ta tự cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái mà thôi.”
Kim Bất Hoán lại rất không khách khí, hắn trực tiếp dẫn người đi vào khách điếm, vừa nhìn quanh bốn phía, vừa nói với Lý Khải: “Thanh Vụ Thành này, ta xem như là chủ nhà, Lý huynh có phiền não gì cứ nói ra, cho dù ta không giúp được, cũng có thể lắng nghe một hai, nói ra cũng sẽ dễ chịu hơn!”