Vu Hàm ngẩng đầu nhìn Lý Khải một cái, rồi vỗ tay nói: “Các tiểu tử, hôm nay đến đây thôi, về nhà làm bài tập đi.”
Những công tử trẻ tuổi kia đều nhìn Lý Khải, có vẻ không vui.
Dù là đối với bọn họ, được lắng nghe Vu Thần giảng đạo cũng là cơ hội hiếm có, có người đã đăng ký từ mấy chục năm trước, dù sao Vu Thần có nhàn rỗi đến đâu, thời gian đối với ông cũng trôi đi rất nhanh, một cái chớp mắt có lẽ đã mấy chục vạn năm trôi qua, có thể gặp được Vu Thần giảng bài quả là vận may trời ban.
Lý Khải cũng cảm thấy hơi khó xử, nếu lúc trẻ hắn được Vu Thần giảng đạo, lúc này lại có người xuất hiện cắt ngang buổi giảng, Lý Khải chắc chắn sẽ thầm mắng hắn té tát.
Đương nhiên, cũng chỉ là trong lòng thôi, dùng ngón chân cũng đoán được, người dám đến quấy rầy Vu Thần đại khái không phải là người dễ đối phó.