Lý Khải thử ‘cảm nhận’ sự tồn tại của người tên Minh Nhạc Sơn.
Ngay lập tức, hắn cảm nhận được.
Một loại ý niệm, một thứ gì đó… không biết phải hình dung thế nào.
Lý Khải cảm thán một tiếng, rồi nói: “Linh Đạo, quả nhiên là…”
“Đối với ngươi, người coi vật chất và tinh thần là ngang hàng, quả thực rất khó chấp nhận phải không?” Minh Nhạc Sơn nói như vậy.