Lý Khải đã đọc quốc sử, lại tận mắt chứng kiến quá trình tế tự, còn có câu thơ kia trong tế tự, tất cả đều cho thấy nàng không hề cam chịu số phận.
"Tại nước này, làm những việc này chỉ cần một câu phân phó là xong, chẳng qua là tự mua vui, tìm chút an ủi mà thôi, công tử lại coi là thật sao?" Lăng Tiêu Quốc Chủ mỉm cười nhìn Lý Khải, hỏi ngược lại.
"Thì ra là ta hiểu lầm, vậy thật thất lễ, quấy rầy Quốc Chủ rồi, vậy ta sẽ viết thư báo cho bạn học, bảo hắn đừng chuẩn bị làm phiền Liễu Đông Hà tiên sinh nữa." Sắc mặt Lý Khải thoáng ảm đạm.
"Liễu Đông Hà tiên sinh?" Vẻ điềm nhiên trên dung nhan Lăng Tiêu Hoa Thần thoáng biến đổi, có chút thất thố, không nén được mà cao giọng.
Liễu Đông Hà, danh sĩ nước Đường, là bậc đại nho có thể độc lập với Nam Sơn thư viện.