Bất quá, kẻ theo đuổi ả cũng không ít, nguyên nhân chủ yếu ngoài vẻ kiều diễm ra, tính cách cũng được người yêu thích, miệng lưỡi cay độc lại thành điểm thu hút, hơn nữa ả còn may mắn, có lời đồn Kỳ Lân Thứ, là loài hoa mang lại điềm lành.
Ai cũng biết, chuyện gì dính đến vận may, xưa nay sẽ không thiếu nhân khí.
Thiết Hải Đường bước lên phía trước, đánh giá Lăng Tiêu Hoa Thần: "Ồ, ta còn tưởng cả đời này ngươi sẽ không trở về nữa chứ, nghe nói ngươi ở phía nam trong đám thổ dân làm tù trưởng rất vui vẻ, là ăn không quen đồ ăn tanh tưởi ở đó, hay là cảm thấy trân tu mỹ vị ở Trường An hợp khẩu vị hơn?"
Lăng Tiêu Hoa Thần ngẩng cổ, không để ý tới ả, mà muốn rời đi.
Nàng biết, Thiết Hải Đường miệng lưỡi cay độc, đáng ghét, bất quá ả không phải người xấu, chỉ là một kẻ ngốc nghếch may mắn đến mức không có đầu óc cũng có thể sống rất tốt mà thôi.