Tâm thần vị Chí Nhân lập tức căng thẳng, sự tình có phần vượt ngoài dự liệu rồi.
Cùng lúc đó, trong hư không bên ngoài, Vu Hàm bỗng bật cười thành tiếng, lão giả này ngửa mặt cười sang sảng, rồi nhìn sang Chúc Phượng Đan: “Tiểu tử nhà ngươi quả thật quỷ kế đa đoan, thế này mà cũng gặp được Hạo Thiên?”
“Haiz, đâu thể chịu trận đòn này vô ích được.” Chúc Phượng Đan xoa xoa mặt.
Đúng là đau thật.
Bậc Tam Phẩm hành sự, sao có thể không có mục đích... Thôi được, câu này tạm thời không thể nói như vậy, bởi vì Chúc Phượng Đan quả thực từng làm rất nhiều chuyện không mục đích, hoàn toàn chỉ là nhất thời hứng khởi, nhưng rõ ràng ở đại sự lão vẫn rất đáng tin cậy.