Mai bà bà thở dài, lại lần nữa cáo lỗi, sau đó nhìn về phía Lý Khải: “Người già rồi, nên dễ lắm lời, Lý Khải chớ nên trách…”
Lý Khải lập tức hoàn lễ: “Ý tốt của bà bà ta hiểu rõ, không cần bận tâm, xin hãy yên tâm, chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, sẽ không ảnh hưởng đến ta.”
“Ngươi nói như vậy thì tốt… Tiểu Ngọc là ta trông nom từ nhỏ đến lớn, tính tình nàng mềm mỏng nhưng không nhút nhát, ngoài tròn trong vuông, ngươi nên tìm hiểu nàng nhiều hơn là được.” Mai bà bà lại nói, sau đó không ở lại lâu, nhanh chóng hóa thành độn quang biến mất.
Đúng như bà nói, những lời này của bà có phần không thích hợp.
Nhưng Lý Khải chỉ cảm tạ, không hề trách cứ.