Các loại thuế má này, phần lớn chỉ thu tiền đồng, không thu lương thực, cho nên còn phải đem lương thực đi bán lấy tiền đồng. Gánh lương thực đi bán thì phải vào thành, trong các loại thương thuế, lại có thuế qua đường (quá thuế), thuế lưu trú (trụ thuế) - tức là phí thuê sạp chợ, còn có thuế vào chợ (nhập thị thuế), giống như loại thuế đánh vào hàng hóa của Lý Khải khi bán đồ. Một số việc vặt khác cũng có nha thuế, đương thuế, khế thuế.
Ngoài thuế má ra, còn có các loại ‘lao dịch’, như án hộ dịch, lực dịch, dao dịch, các loại công dịch, đều cần phải dành thời gian đi làm, hơn nữa đều phải tự mang lương khô, không được cung cấp đồ ăn thức uống.
Nông dân một năm lao động vất vả, lương thực thu được, mười phần thì hết tám chín phần đều dùng để nộp các loại thuế khóa, lao dịch, vốn chẳng dư được bao nhiêu.
Nếu không phải sản lượng linh mễ quả thực quá cao, có thể dễ dàng đạt ngàn cân mỗi mẫu, chỉ cần chăm sóc thêm một chút là hơn ngàn cân, thì e rằng không ai có thể sống sót nổi dưới mức thuế khóa nặng nề thế này.
Mà nay lại thêm một khoản quân thuế, thì lại càng không có đường sống.