Hai người tuy đều ý thức được sự tồn tại của đối phương, nhưng cả hai đều không nói gì.
Chẳng có gì đáng nói, cũng chẳng cần thiết, Trương Hảo Mệnh vốn không hứng thú kết giao bằng hữu, lão cũng không nhiều lời, chỉ bày ra vẻ mặt sầu khổ quen thuộc.
Chỉ là, dù biểu cảm vẫn sầu khổ như thường, trong lòng lão lại chẳng có cảm xúc gì.
Sầu khổ chỉ là thói quen mà thôi, lão đã sớm tê dại.
Động vật sẽ không thấy việc uống máu ăn tươi là đau khổ, cũng không thấy việc dãi gió dầm sương có vấn đề gì, Trương Hảo Mệnh cũng vậy.