Bọn chuột nhắt vui vẻ chạy trốn, chúng cũng chỉ hiếu kỳ mà thôi, kỳ thực không thật sự để ý chuyện này.
Chẳng qua chỉ là treo đèn trên ngọn cây và vách đá, đám trẻ con này rất thành thạo, ngay cả hài tử Nhân tộc nọ cũng có thể dễ dàng nhảy nhót trên những cây trúc.
Ai nấy đều vui mừng hoan hô, bởi vì Ngưu Hoàng thực sự là một vị Sơn Thần rất hiền hòa, dưới sự che chở của ông, xung quanh Huyền Cảnh Sơn dù không phải chốn bồng lai tiên cảnh, cũng coi như là một nơi yên bình.
Trên núi giăng đầy đèn hoa các màu, Ngưu Hoàng ở dưới nhìn, mỉm cười không nói.
Đám hài tử này đều không biết, trên ngọn núi này, ngoài ông là Sơn Thần ra, còn có một vị bảo hộ khác nữa, nếu không phải nể mặt vị kia, nơi này của ông e rằng khó mà được yên bình như vậy.