Mỗi sinh mệnh đều là một đóa hoa lửa lóe lên trong hư vô.
Đối với lịch sử dài đằng đẵng mà nói, dù là bậc trường sinh cũng chỉ là một vệt sáng lướt qua mà thôi, có thể lưu lại được gì chứ? Mạnh như các vị Thái Cổ Thánh Hoàng, chẳng phải phần lớn cũng đều bỏ mạng vào thời Thái Cổ hay sao?
Bọn họ đã từng thoáng thắp sáng khoảng không vô ngần, trong không khí có lẽ vẫn còn hơi ấm sót lại, nhưng cuối cùng cũng sẽ lạnh lẽo đi.
“Nếu vạn vật đều phải diệt vong, cớ sao còn sinh ra?” Yêu hầu lại hỏi như vậy.
Lý Khải nghe câu hỏi này, bèn cười đáp: "Sinh ra chỉ là ngẫu nhiên, vốn chẳng có ý nghĩa gì, ý nghĩa thực sự nằm ở những việc mà ngươi và ta đang làm lúc này."