“Thật sao? Nhưng ngươi đã nhúng tay rồi.” Hi chớp mắt, theo cái chớp mắt của ả, thời gian xung quanh cũng thay đổi theo.
Lý Khải dường như thấy hơi hoa mắt, nên dậm chân một cái, xung quanh yên tĩnh trở lại, không còn nhiều hiệu ứng huyền ảo nữa, đồng thời hắn nói: “Chuyện của Thái Tuế sao? Lần đó không phải ý của ta, kẻ địch của ta chỉ có Ma Đạo, ta không chuẩn bị ủng hộ bất kỳ bên nào của Thiên Thần.”
“Vậy sao? Nhưng chuyện của ngươi và Thiên Thần còn có thể làm rõ được sao? Ngươi và Hạo Thiên, ngươi và Dao Cơ, ngươi và Thái Nhất, còn cả việc ngươi giải phong Tương Liễu, giúp ta phục hồi, thậm chí… ngươi quên cuộc nói chuyện của ngươi với Nhân Đạo Tạp Gia Lão Tổ sao? Ngươi đã biết những thứ đó, ngươi đã không thể thoát ra được nữa rồi.” Ả nói với Lý Khải.
Lý Khải xoa xoa thái dương.
Thật là.