Lý Khải một đường đi tới Tư Mã phủ, mang theo lễ vật, gõ cửa Tư Mã phủ.
Kẻ gác cổng mắt nhắm mắt mở, mang theo cơn ngái ngủ, cùng với sự tức giận vì bị đánh thức, bất mãn nói vọng ra: "Kẻ nào đó? Nửa đêm canh ba còn tới gõ cửa, có hiểu quy củ hay không?!"
"Đêm hôm khuya khoắt tới đây, tiểu tử hổ thẹn, nhưng quả thật có quân tình quan trọng cần bẩm báo, phiền tiểu ca thông báo một tiếng cho Tư Mã đại nhân, nói rằng Bạch Tê quân có quân tình khẩn cấp, cần hắn nhanh chóng quyết định!" Lý Khải ở bên ngoài nghiêm nghị nói, sau đó từ cái lỗ nhỏ để nhìn trên cửa đưa qua một thỏi vàng vụn, ước chừng một phần năm thỏi vàng, giá trị vào khoảng hai ngàn tiền, đối với kẻ gác cổng mà nói không phải là số tiền nhỏ.
Có tiền có bạc dễ nói chuyện, kẻ gác cổng thấy vậy, cũng thu lại cơn giận, hắn ta trước tiên từ cái lỗ nhỏ kia lấy vàng, ước lượng một chút, sau đó nói: "Ngươi là quân hán vẫn luôn ở trấn quan, chưa từng tới Quảng Dương phải không?"
"Ta quả thật chưa từng tới Quảng Dương, có vấn đề gì sao?" Lý Khải hỏi.