“Tàn tuyết đầu xuân, có đông mai, lăng tiêu nhị hoa, xuất sơn cương vân các hành kỳ chí, cận thủy mai tiên đắc ngã tâm, vô tha, nhân kỳ giai vô phụ trứ, diệc dĩ danh dương, chỉ kim dĩ thị ẩu nhân hành, bất dữ niên thiếu tranh xuân phong.”
“Hỡi ôi! Cây này đã mấy trăm năm mà chỉ đến ngang tầm với ta? Cớ sao cọng cỏ kia vừa xuất hiện đã vươn lên tận trời xanh?”
“Lăng Tiêu chỉ bằng cao thụ khởi, nhất nhật cao mộc tồi tác tân, thử vật khởi bất cộng nuy?”
“Thác nguy kha nhi hậu xương, khởi bất tri mộc lão đa khô, phong cao tất chiết, đương thị thời tương khủng tồi vi hủ cai, bất phục manh phách, khởi đắc dữ bách vệ tịnh liệt dã tà?”
Lý Khải nghe mấy câu văn này, đến hắn cũng phải nhíu mày.