Giang Khải cũng hơi khó xử, hắn chỉ biết quân hàm và chức vụ của Vệ Ưng lại không biết ba người khác thế nào, đặc biệt là người áo đen đeo kính râm kia, chỉ có thể giới thiệu đơn giản.
Nhưng chỉ với thân phận của Vệ Ưng cũng đủ khiến Giang Lan, Giang Anh hoảng sợ.
Quân trưởng Vệ Ưng, có thể nói đây là Thủ hộ thần của Giang Trung thành!
“Vệ, Vệ tướng quân…” Giang Lan hơi lúng túng.
Vệ Ưng cười nói, “Không cần gọi ta như vậy, lúc không có ai thì các ngươi cứ gọi ta là lão Vệ.”