Giang Khải nửa tin nửa ngờ nhìn người kia, “Vậy ngươi cũng nên bán cho quân đội các ngươi, hoặc là những người khác, vì sao lại bán cho người Hoa ta.”
“Bởi vì ta cho rằng người càng có khả năng phá giải bí ẩn này!” Người kia không chút che giấu nói, sau đó hắn ta nhấp một ngụm trà, nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài một hơi.
“Giang Khải, Hoa Hạ và Đảo quốc trông như đang tăng cường liên hệ, nhưng chúng ta cũng không có đoàn kết chân chính!” Người kia quay đầu nhìn về phía Giang Khải, “Trong một lần vô tình ta biết được, trước thời đại của chúng ta còn có một thời đại nữa.”
“Ồ, ta không chỉ thế giới cũ, giữa thế giới cũ và chúng ta chỉ cách nhau một thời đại Thú Thần, thật ra bản chất là giống nhau, thứ ta nói là một thời đại hoàn toàn khác biệt!”
“Trong thời đại kia, có một vị không biết tên tiên phong từng để lại một câu nói.”