Nam tử tộc Nakajima tỏ vẻ khinh thường, nói, “Lưu tiên sinh đã nói ra vậy ta không khỏi phải nói nhiều một câu. Chúng ta đều là tùy tùng của thần, ngươi gọi những phế vật kia là ‘thần minh’ chẳng phải đang bất ký với chủ nhân của chúng ta sao?”
“Ở trước mặt chủ nhân, bọn chúng không khác gì sâu kiến!”
Lưu tiên sinh cười nói, “Nakajima huynh cũng quá nhạy cảm, chỉ cần trong lòng ngươi và ta hiểu rõ thần minh mà chúng ta hầu hạ là sự tồn tại cấp bậc hoàn toàn khác với những thần minh ếch ngồi đáy giếng được thờ phụng bọn họ là được.”
“Vì cái gọi là rượu thịt trôi qua bụng, Phật tổ giữ trong lòng, chỉ là kính sợ ngoài miệng có tác dụng gì, lấy trí tuệ vô thượng của chủ nhân, sao lại không phân biệt được? Đúng không, Mizuno huynh?”
Nam tử tộc Mizuno hừ lạnh một tiếng, “Lưu tiên sinh lại là người không câu nệ tiểu tiết, nhưng lời nói của Lưu tiên sinh lại hợp ý ta.”