“Giang Khải, ngươi cho ta ăn thứ gì, tại sao ta cảm thấy trạng thái hiện tại còn tốt hơn trước kia!” Bản thân Hà Thi Thi cũng cảm nhận được sự thay đổi, ngạc nhiên hỏi.
“Trước đó ta vẫn đang nghĩ cách quên lãng chuyện hôm đó, nhưng…”
“Từ khi ngươi cho ta ăn Tu tâm quả thực kia, sự kiện kia càng trở nên rõ ràng hơn trong đầu ta, còn đang không ngừng lặp lại nhưng ta phát hiện ta có thể dùng một loại tâm trạng càng ung dung hơn để đối mặt, ta có thể cảm nhận được một lần nữa trải nghiệm sự kiện kia, có một đoàn ánh sáng ôn hòa bao quanh ta khiến ta không hề e ngại, thậm chí theo ta không ngừng nhớ lại quá trình của sự kiện kia, dường như trong lòng trở nên càng cường đại hơn!”
Giang Khải cũng chưa ăn Tu tâm quả thực, nhưng nghe Hà Thi Thi nói như vậy thì hắn cũng yên tâm hơn nhiều.
Nếu Tu tâm quả thực khiến Hà Thi Thi quên việc kia, thật ra chỉ là trị ngọn không trị gốc, trên thực tế Tu tâm quả thực là thông qua việc không ngừng cường hóa trí nhớ với sự kiện kia, cũng hướng dẫn tâm lý cho cường đại, tiến tới giúp Hà Thi Thi có can đảm đối mặt, loại hiệu quả này mới là tốt nhất.