Đám người Giang Khải trượt xuống cái hố do Truy mệnh đào móc, nhưng những sinh vật kia lại đuổi sát không bỏ.
Vách đá sau lưng Trang Nghiêm đột nhiên duỗi ra một cánh tay màu vàng óng, nếu không phải Giang Khải dùng Sinh mệnh khí tức cảm giác được vị trí của nó, kịp thời lấy ra Trảm Yêu kiếm, có lẽ đầu của Trang Nghiêm đã nở hoa.
“Lão Trang, ta không rảnh nhìn hình ảnh, chúng nó đuổi theo quá chặt, ngươi nói cho ta biết chạy đi đâu!” Giang Khải vội la lên.
“Được, giữ phương hướng hiện tại không thay đổi!”
Cái hố do Truy mệnh tạo ra cũng không rộng lắm, đường kính cũng chưa đến 2m, Giang Khải và Trang Nghiêm lúc lên lúc xuống, rơi xuống dưới.