Chết trong một khoảng hư không, tịch mịch, bên cạnh không có bằng hữu, không thể không nói kiểu chết này thật sự rất thê thảm.
“Khải đội, ngươi thì sao?”
Giang Khải đang lái xe nhưng trong đầu lại xuất hiện hình ảnh ngay lúc đó.
“Ta thấy ta bị xé thành mảnh nhỏ, nhục thể, tinh thần đều bị phá thành từng mảnh, ta kêu rất thảm, không ngờ có một ngày cũng có một loại đau khổ nào đó khiến ta đau đến không muốn sống như thế.”
Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ nghe xong cũng không khỏi nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rán.