Giang Khải thấy hai người an toàn hạ xuống đất, khập khiễng đi đến bên cạnh Tô Noãn Noãn, nhìn một đám người đang điên cuồng trút giận trong chiến trường, khẽ khàng nói, “Làm gì, hai người các ngươi nhìn nghiện rồi hả?”
“Giang Khải, điều này… Điều này…” Viên Trụ quay đầu qua lại cứ như trống lúc lắc, cả người đều trong trạng thái mơ hồ.
Tô Noãn Noãn cũng không tốt hơn nhìn chằm chằm Giang Khải, mặt đã sắp áp vào mặt Giang Khải.
Khuôn mặt Giang Khải đen sì, “Đại tỷ, ta biết ta rất đẹp trai nhưng bây giờ không phải lúc mê trai, làm phiền ngươi giải độc cho ta trước được không?”
“Ta thật sự không nói đùa, hiện tại toàn bộ đùi phải của ta cũng không động đậy được! Vô cùng nghiêm trọng!”