Đám người Huyền Vũ thấy Giang Khải chân thành, ân cần cổ vũ bọn họ đều nhao nhao lùi lại một bước…
“Ai, đừng như vậy, thử một lần đi, dù sao không phải điểm của các ngươi!” Giang Khải bất đắc dĩ nói, “Ta nói các đại ca đại tỷ này, liều một trận đi, thay đổi để đón đầu cơ hội!”
“Cả đời người có bao nhiêu cơ hội chứ, phải hiểu nắm bắt cơ hội đúng không! Các ngươi đều là cao thủ, cao thủ so chiêu đâu có thắng bại tuyệt đối gì đó, chỉ cần trong lúc tranh tài bắt được nhược điểm của ta, rất dễ đánh chết ta!”
Thấy mọi người không động đậy, Giang Khải thở dài một hơi, còn nói, “Vậy đi, ta nói nhược điểm của ta một chút, ví dụ như ta thích dùng lửa đúng không, các ngươi hoàn toàn có thể dùng nước, băng, hoặc là cũng dùng lửa! Sau khi ngăn chặn lửa của ta, chỉ cần tránh được phi tiêu của ta, không phải lực chiến đấu của ta chỉ còn lại một nửa sao?”
“Ồ, đúng, ta còn có Diêm Vương lệnh, hít… Điều này hơi khó khăn… Đúng, ta nhớ ra rồi, trước kia có người dùng trang bị có hiệu ứng đặc biệt bảo vệ chủ, dùng một chiêu kia chặn lại Diêm Vương lệnh của ta, các ngươi sẽ có người có trang bị giống vậy đi.”