Cả đêm nay Giang Khải nhìn không biết bao nhiêu hình ảnh ghi chép, nhưng nhìn càng nhiều thì Giang Khải càng mơ hồ.
Trang thứ tám trống không phải lý giải thế nào?
Cho đến nửa đêm về sáng, lúc ba người Giang Khải rời đi, Giang Khải vẫn không thể lĩnh ngộ bước thứ tám Chiến bát hoang.
“Thật xin lỗi, ta…” Giang Khải cảm thấy hổ thẹn sâu sắc, lắc đầu, tự trách nói.
Lão Vương vỗ vai Giang Khải, “Tiểu tử ngốc, nếu dễ lĩnh ngộ như vậy thì những người học tập Chiến bát hoang trước đó đã sớm lĩnh ngộ một bước cuối cùng. Thật ra rất nhiều người không thể lĩnh ngộ bảy bước ngày từ đầu, ngươi đã được coi là ngộ tính rất cao.”