Thân thể Ngô Thắng không chịu khống chế bay ra ngoài như đạn pháo, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Ngô Thắng cái khó ló cái không cắm một kiếm vào mặt đất, dùng cái này chống cự lực lượng đẩy lui.
Ngô Thắng bị đẩy lui đến bên rìa lôi đài, mặt đất nham thạch của lôi đài đã bị hắn ta vạch ra một vết nứt thật dài, dù thế khoảng cách Ngô Thắng bị đánh ra lôi đài cũng chỉ còn một bước.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt đều hoảng sợ nhìn về phía “Hàn Nghĩa”.
“Một kích vừa rồi của tên kia, rốt cuộc có uy lực lớn đến mức nào? Suýt nữa thì phá cả hai tầng phòng ngự của Ngô Thắng!”
“Điều kỳ quái là, một bước cuối cùng Chiến bát hoang của hắn có thể dùng ra chân khí, thật ra công kích của hắn chỉ có hỏa diễm chứ không có chân khí.”