Tuy Nguyễn Ngữ đã ở trạng thái say rượu nhưng việc này liên quan đến Hồ Ngôn, trong tiềm thức Nguyễn Ngữ đã coi Hồ Ngôn là huynh đệ của mình, hiếm khi nào lại yên tĩnh.
Lúc này, Đông Ly đã hoàn toàn biến thành một con bạch hồ năm đuôi cả người trắng như tuyết, nàng cũng dừng giãy dụa.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía Hồ Ngôn, trong mắt đầu ưu thương, buồn bã.
“Hồ Ngôn… Tạm biệt…”
Đông Ly lại nhìn về phía Giang Khải và Nguyễn Ngữ, “Giang Khải, Nguyễn Ngữ, ta biết các ngươi đã cố hết sức.”