“Thực lực dã thú ở khu vực mới không ngừng tăng lên, ta đã cảm nhận được rõ ràng đây mới là một góc của tảng băng Quỷ Tinh, có thể thấy con đường sau này còn dài.”
Giang Khải gật đầu, “Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, thật ra ta cũng rất muốn xem thử đáp án cuối cùng cho chức nghiệp của ta, rốt cuộc đó sẽ là cái gì!”
“Được, ta chờ ngày đó!” Đông Ly nói xong, quay đầu nhìn thoáng qua Hồ Ngôn đang nói chuyện với Nguyễn Ngữ, trong mắt trở nên dịu dàng như nước, “Giang Khải, ta không chào hỏi với lão Hồ, tránh cho đau lòng lúc chia xa, ngươi nói với hắn giúp ta.”
Giang Khải gật đầu, “Được.”
Sau khi biết Đông Ly rời đi, Hồ Ngôn có vẻ rất bình tĩnh như đã sớm đoán được.