Giang Khải giơ cánh tay lên đặt vào mặt nạ, sau đó tháo mặt nạ xuống, ném sang một bên.
Đông Phương Bạch ngạc nhiên nhìn về phía Giang Khải, “Ngươi… Ngươi không giả mạo nữa?”
Giang Khải mỉm cười, “Đúng vậy, ta không giả mạo nữa, ta lật bài.”
“Lúc đầu ta muốn dùng thân phận của người bình thường ở chung với các ngươi, kết quả lại nhận được sự chửi mắng và thương tổn, vậy ta không giả mạo nữa.”
“Ta chính là Giang Khải, hơn nữa ta còn muốn nói thêm một câu, trong Đông Phương gia các ngươi người chết còn đáng yêu hơn người sống.”