“Đáng giận… Thú triều lần này, quá mạnh…” Tô Sướng cắn răng, nhìn chằm chằm Thú Thần đến gần từng bước, hắn ta muốn đứng lên tiếp tục chiến đấu nhưng thân thể lại như tan ra từng mảnh.
Lúc này, hắn ta mới phát hiện trước ngực mình đã bị một cây gai nhọn đâm xuyên qua!
“Lão Tô! Ngươi, đừng nhúc nhích! Bác sĩ! Cứu người!” Hắc thần rống giận, nhưng quay đầu nhìn lại không có một bác sĩ nào đuổi tới cứu viện.
Không phải bọn họ không muốn cứu, là trong tay bọn họ đều là người cần cứu viện khẩn cấp, căn bản không dư thừa người chờ lệnh.
“Hắc Tử, đừng gọi nữa, ta, ta biết, tử vong chính là kết cục cuối cùng của đám Chiến Thần chúng ta…” Tô Sướng phun ra mấy ngụm máu tươi, hắn ta đưa tay nắm chặt lấy cổ tay Hắc thần, nhìn chằm chằm Hắc thần, “Trong thành còn có người nhà của ta, thê tử của ta, con của ta… Các ngươi, nhất định phải giữ vững Giang Trung thành!”