“Ta thì thôi đi, ta đã 24 tuổi, căn bản không cạnh tranh được với người khác, hơn nữa thân thể của ta kém như vậy, thuộc tính cơ bản chắc chắn không được, lại nói… Một tờ giấy chứng nhận tư cách cũng cần hai ba vạn, có tiền vẫn nên giữ lại cho Anh Tử đi.” Nói xong, Giang Lan lại lắc đầu.
Giang Khải mỉm cười lắc đầu nói, “Ca, người khác không biết bản lĩnh của ngươi, ta còn không biết sao?”
“Lúc ngươi mười tuổi đã dẫn theo ta mới bốn năm tuổi và Anh Tử hai tuổi xuyên qua rất nhiều thành thị bị chiếm đóng, đến Giang Trung thành này, ta dám nói không có bao nhiêu người có thể làm được!”
“Nếu ngươi có thể chuyển chức thành một chức nghiệp thích hợp, ngươi sẽ phát triển không thua bất kỳ ai!”
Ánh mắt Giang Lan hơi thất thần, một lát sau lấy lại tinh thần, “Đều là vận khí tốt thôi…”