Cương phong bên ngoài mạnh hơn nữa cũng không thể tổn thương nàng chút nào, có Giang Khải ở bên cạnh tràn đầy cảm giác an toàn.
Loại cảm giác này yên ổn ấm áp lại mới mẻ như thế, cho dù nàng có trí nhớ đời trước cũng không nhớ rõ có cảm giác này.
Thời gian dần trôi qua, Hoa Thiên Thiên dứt khoát ngoan ngoãn dựa vào trong ngực Giang Khải, mặc cho hắn ôm mình.
Lưu Bắc Hà thấy cảnh này, hắn ta biết thực lực của Giang Khải tất nhiên không lo Giang Khải bị thổi đi, nhưng hắn ta cũng biết Giang Khải và Hoa Thiên Thiên không phải phu thê, hiện tại trên mặt đang nở nụ cười xấu xa "Khà khà khà khà".
Giang Khải liếc nhìn Lưu Bắc Hà thấy hắn nở nụ cười xấu xa, lườm hắn ta một cái,"Nắm chặt!"