“Bình thường công hội chúng ta không có ai, nhưng chỉ cần ta ở đó thì luôn hoan nghênh ngươi đến cửa.” Giang Khải cười nói xong, quay người nói với Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ, “Đi thôi, còn muốn qua đêm ở đây sao?”
“Khải đội, chờ chút!” Nguyễn Ngữ đột nhiên nói, nói xong cũng quay đầu nhìn về phía một tên nam tử sau lưng Ngạo Vũ, “Vừa rồi Vương đội đã từng nói, nếu Khải đội có thể còn sống đi ra sẽ làm gì?”
Trước đó Vương Minh vẫn trốn ở sau lưng Ngạo Vũ, cố gắng giữ vẻ khiêm tốn, cầu nguyện Nguyễn Ngữ quên mất chuyện lúc trước, ai biết trí nhớ của Tửu quỷ này lại tốt như vậy!
Thấy những người khác đang nhìn mình, Vương Minh nghiến răng một cái, hoặc là không làm đã làm thì cho xong, đi đến bên cạnh đồng bạn.
Bịch một tiếng, hai đầu gối Vương Minh quỳ xuống, to tiếng hô lên, “Ba ba!”