“Những đại pháo đó đều phải phát huy được tác dụng, ta chưa từng thấy tình cảnh này.” Giang Khải khẽ khàng nói, đây là lần đầu tiên hắn trải qua thú triều, khó tránh khỏi hơi kích động.
Hồ Ngôn lấy ra một món bảo cụ, đây là một khối ngọc bội không màu trong suốt như băng, đó là bảo cụ tam giai Huyền băng bảo ngọc mà Giang Khải cho hắn ta trước đó.
Lúc này bảo ngọc hơi tản ra một tầng sương mù màu trắng, cho dù chỉ đứng bên cạnh Hồ Ngôn, Giang Khải và Nguyễn Ngữ cũng có thể cảm thấy lạnh cả người.
Hiện tại Hồ Ngôn đã đạt đến tam giai, hắn ta cũng có thể sử dụng bảo cụ này rồi.
“Lão Hồ, nghĩ gì thế?” Giang Khải nhìn Hồ Ngôn, “Sao cảm giác bảo cụ này của ngươi không giống trước kia lắm?”