“Cũng may người của Tinh Lạc công hội chạy đến kịp thời.” Trong lòng Hồ Ngôn vẫn còn sợ hãi nói, sau đó lại thở dài một hơi, “Chỉ đáng tiếc cho Thẩm Nghệ, hắn…”
Nguyễn Ngữ lạnh lùng nói, “Quang Minh công hội thật sự buồn nôn, lại cố ý để chúng ta đi chịu chết. Đều là giúp đỡ Hoa Hạ mở rộng lãnh thổ, bọn họ còn muốn vụng trộm tính toán chúng ta!”
Giang Khải hừ lạnh một tiếng, “Việc của Thẩm Nghệ không thể cứ tính toán như vậy, chờ lần thú triều sau ta nhất định sẽ bắt Quang Minh công hội phải giải thích!”
“Giải thích? Ngươi muốn lời giải thích gì?” Trong rừng có người đáp lại Giang Khải.
Ngay sau đó, hơn hai mươi người đi ra từ trong rừng cây xung quanh bụi cây.