Giang Khải gật đầu, “Cũng gần vậy, dã thú vòng ngoài không kịp đổi mới, chúng ta cũng không đuổi kịp, không phải vừa nãy có rất nhiều bạch hổ chạy đi sao, cho chúng nó ăn là được.”
“Nếu có thể dung hợp là tốt nhất, không thể dù sao cũng mạnh hơn ném đi vô ích.”
“Đệt, Khải đội, ngươi đây là mạch não kín gì thế!” Nguyễn Ngữ kích động nói, “Ta cảm thấy có thể thử một chút!”
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi xử lý tinh phách trước đó.” Lúc này Giang Khải đứng dậy, nhìn quanh một chút, “Chia ra hành động, cố gắng không ném cho bầy hổ có thống lĩnh, nếu không chúng ta đánh không lại. Sau khi giải quyết xong trở về tập hợp.”
Ba người lập tức xuất phát, cầm trong tay gần 600 phần tinh phách ném cho những Bạch hổ tinh đó.