Nhưng bây giờ thương thế của Giang Khải rất nghiêm trọng, chủ yếu Thường Tư Diêu vẫn dồn sức xử lý vết thương cho Giang Khải trước.
Nhưng có lẽ trước đó mất quá nhiều máu, cộng thêm quần áo trên người đã không đủ che thân, xung quanh cực kỳ lạnh lẽo, Giang Khải đang hôn mê lại mơ màng nói, “Lạnh quá…”
Thân thể hắn khẽ run rẩy, không tự chủ được co lại nhưng vẫn không cách nào kìm được run rẩy.
Thường Tư Diêu trợn to mắt nhìn Giang Khải, “Ngươi, ngươi cố ý! Đừng tưởng lão tử không biết cách này!”
Nhưng sắc mặt Giang Khải trắng bệch, bờ môi tái nhợt không nhịn được run rẩy.