“Hả? Đây là cái gì?” Giang Khải đột nhiên cảm giác được dưới lớp quần áo mà hai người đang đắp có thứ gì đó lặng lẽ cào mình.
“Không phải ngươi đang giả vờ ngủ chứ.” Giang Khải nở một nụ cười, “Dù sao nơi này chỉ có hai ta, cần gì câu nệ như thế.”
“Nhưng Tư Diêu, hình như lông của ngươi mọc quá tốt, hít… Hơi đâm người…” Giang Khải không nhịn được đưa tay sờ xuống dưới.
Không lâu sau, Giang Khải hét thảm một tiếng, “Đệt!”
Sau đó tay của hắn như chạm phải điện rụt ra ngoài, trong tay còn túm một con chuột!