“Thật hâm mộ ngươi.” Thường Tư Diêu nói, “Lão tử đã lớn như vậy, chỉ luôn sống theo dáng vẻ mà trưởng bối mong muốn, chưa từng làm việc điên cuồng vì người mình thích dù chỉ một lần.”
Giang Khải nhìn về phía Thường Tư Diêu, nhận ra tuy Thường Tư Diêu ở khu vực không biết luôn phải đối mặt với nguy hiểm nhưng nàng rất sáng sủa, lần này gặp lại nàng cũng thấy nàng rất ít cười.
“Tại sao phải sống theo suy nghĩ của người khác chứ.” Giang Khải nói, “Cả đời này lấy việc không tổn thương người khác làm điều kiện tiên quyết, cứ làm chính mình là được.”
Thường Tư Diêu hơi ngạc nhiên, sư huynh đệ xung quanh luôn mở miệng ngậm miệng là môn quy tổ huấn, rất ít người nói giống Hàn Nghĩa.
Thường Tư Diêu im lặng một lúc lại hỏi, “Vì sao ngươi vẫn đeo mặt nạ?”