Trấn an được Chu Sở, Giang Khải tiến lên một bước, ôm quyền với đám người Đông Phương gia, “Các vị, lần này ta cầu kiến tiến bối, Tôn trưởng lão cũng đã nói rõ mục đích của ta, ta muốn đổi một món hộ giáp trên tay các ngươi, chúng ta chỉ đến nói chuyện làm ăn, không cần phải phức tạp.”
Đông Phương Thương Hải đánh giá Giang Khải một chút, mỉm cười, “Tôn Bất Tranh đã nói với ta nhiều lần, nhưng ta cũng trả lời hắn nhiều lần là không bán trang bị, hắn lại mặt dày mày dạn cầu xin ta, nên lần này ta đồng ý gặp ngươi, cũng là muốn chính miệng nói cho ngươi biết ta sẽ không bán trang bị cho ngươi!”
Lưu Hàn đứng bên cạnh xùy cười một tiếng, “Dù có bán, Thanh Vân môn các ngươi mua nổi sao?”
“Còn không phải, hiện tại Thanh Vân môn còn lại gì chứ? Ngoại trừ một bản Cửu tiêu tru tiên kiếm, các ngươi còn lấy ra được món đồ gì nữa?”
“Đông Phương gia chúng ta tùy tiện lấy ra rác rưởi ở trong nhà kho, đặt ở chỗ các ngươi cũng phải cúng bái như bảo bối, đừng đứng đây làm mất mặt xấu hổ, cút nhanh lên!”