Đông Phương Minh nhìn Giang Khải, cười lạnh một tiếng, “Thật sự không ngờ nơi này lại còn một chỗ bí ẩn như thế! Nếu không phải các ngươi dẫn chúng ta đến, chúng ta thật sự không biết!”
“Hàn Nghĩa, ngươi xem dáng vẻ hiện tại của ngươi đi, người không ra người quỷ không ra quỷ, dáng vẻ phách lối lúc trước của ngươi đâu? Chỉ dựa vào Y sư Thanh Vân các ngươi giữ lại một hơi?”
Đám người Tôn Nguyên lập tức bao vây xung quanh Giang Khải.
“Các ngươi lại theo dõi chúng ta!”
Đông Phương Hào điên cuồng cười một tiếng, “Đồ của Đông Phương gia chúng ta, sao ngươi nói lấy là có thể lấy được?”