Diệp Khinh Vũ mỉm cười với Giang Khải, “Sư đệ, thật xin lỗi, sư tỷ không cứu được bọn họ… Ta biết hiện tại bỏ lại ngươi là sư tỷ không đúng, nhưng… Ngươi là hy vọng cuối cùng của chúng ta, sư tỷ nhất định phải làm như vậy!”
Nói xong, Diệp Khinh Vũ nâng pháp trượng đuôi phượng lên, dùng hết tất cả sức lực phát động kỹ năng sau cùng.
“Đại hồi thiên thuật!” Thân thể Diệp Khinh Vũ đã bị ánh sáng màu xanh sẫm bao phủ… Chuẩn xác mà nói thân thể của nàng đang phân giải thành chùm sáng màu xanh sẫm này.
Chùm sáng bay về phía Giang Khải, nhẹ nhàng quấn quanh lấy hắn, một dòng nước ấm tụ hợp vào trong thân thể Giang Khải.
Trạng thái của Giang Khải được bổ sung nhanh chóng… Chỉ là, trong mắt Giang Khải cũng đã ướt nước mắt.