Giang Khải tò mò nhìn về phía Doãn Lăng Sa, “Thật ra ta thấy rất kỳ quái, ngươi cũng nghe được những việc mà Lưu Khải chỉ trích ta, nhiều người có điều kiện tốt theo đuổi ngươi như vậy, vì sao hết lần này đến lần khác ngươi lại nhận quà của ta?”
“Hừ.” Doãn Lăng Sa khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Ta mặc kệ người khác nói cái gì.”
“Lại nói… Thật ra ta cảm thấy bọn họ đang khen ngợi ngươi.”
“A?” Giang Khải khó hiểu nói.
“Ừ!” Doãn Lăng Sa gật đầu, “Ngươi không có bối cảnh, xuất thân nghèo khó nhưng ngươi lại mạnh hơn những người khác, đây không phải đang nói rõ ngươi có thiên phú hơn những người khác, ngươi càng cố gắng hơn những người khác sao?”