Giọng nói của khuyển vương yếu ớt lại lộ ra vẻ tang thương, giải thoát, thoải mái, “Cũng tốt, vốn con đường ta phải đi quá khó khăn, chết trong tay ngươi cũng bớt được rất nhiều rắc rối.”
Giang Khải khẽ than thở một tiếng, “Nếu ngươi chọn rời khỏi nơi này, vốn ta định cố hết sức thả cho ngươi một con đường sống, nhưng hết lần này đến lần khác ngươi lại muốn săn giết người chơi.”
Khuyển vương cười lạnh một tiếng, “Ta chỉ muốn mạnh lên, cường đại đến mức đủ để thay đổi vận mệnh hèn mọn của mình, ta có lỗi sao?”
“Ngươi giết ta, chẳng lẽ không phải đang săn giết sao? Chẳng lẽ ngươi giết ta cũng là chuyện hiển nhiên?!”
Giang Khải lẳng lặng nhìn khuyển vương, thân thể của hắn ta đã xuất hiện ánh sáng, đang phân giải.