Trôi qua hai ngày, Giang Khải như đặt mình vào địa ngục, chịu đựng cơn đau mà người thường khó có thể tưởng tượng.
Đến đêm khuya hai ngày sau, Giang Khải yếu ớt tỉnh lại, phát hiện tiểu hỗn cầu dùng lá cây không biết tìm được từ chỗ nào, đang dùng chút nước cẩn thận bôi lên môi của mình.
Giang Khải mơ màng nói, “Tiểu hỗn cầu… Không ngờ lần này ngươi không bỏ ta mà đi…”
Nói xong đã hôn mê.
Cũng không biết qua bao lâu Giang Khải mới yếu ớt tỉnh lại, phát hiện tiểu hỗn cầu còn đang bổ sung nước giúp mình.