Thấy hiếm khi nào Giang Khải lại nói ra tiếng lòng của mình, Giang Anh ngồi bên cạnh Giang Khải, dựa vào cánh tay của Giang Khải.
“Ca, không chỉ ngươi, ta cũng thế.”
“Trước kia, điều ta nghĩ nhiều nhất cũng là tìm một công việc tốt, kiếm thật nhiều tiền, có thể chia sẻ áp lực cuộc sống cho ngươi và đại ca, nhưng sau này ta càng ngày càng khát vọng kiến thức, hiện tại điều kiện của nhà chúng ta đã trở nên tốt hơn, ta chỉ hy vọng có thể cống hiến một phần lực lượng của mình để chống cự Thú Thần, cướp lại nhà của mình, kết thúc ngày tận thế này!”
Giang Anh đột nhiên nhìn về phía Giang Khải, “Ca, chúng ta đều từ thành thị khác chạy trốn đến Giang Trung thành, người khác không biết nhưng ta biết! Chúng ta có sự sợ hãi khó mà hình dung với ngoài thành, dù khi đó chúng ta còn nhỏ nhưng sâu trong trí nhớ có lẽ còn giữ lại trí nhớ liên quan đến Thú Thần, chỉ là chưa bị đánh thức mà thôi.”
“Ca, có sợ hãi cũng bình thường, ngươi và ta đều là phàm nhân, là phàm nhân sẽ có sợ hãi, nhưng… Chiến thắng sợ hãi thì ngươi mới đúng là Chiến Thần!”