Sau khi Giang Khải yếu ớt tỉnh lại phát hiện mình đang nằm thoải mái trên “giường”, trên đỉnh đầu là bầu trời xanh lam, nhưng xung quanh vẫn là một đống đổ nát.
Hắn ngẩng đầu thấy xung quanh có mười mấy người bảo vệ, bên cạnh có hai, ba người đang bận rộn, làm chút thuốc gì đó, ba, bốn người khác tuần tra ở vị trí khá xa, năm, sáu người đang ngồi trước quầy đồ nướng của hắn, thưởng thức bia ướp lạnh của hắn.
Trần Thiên Dân quay đầu lại, vừa hay thấy Giang Khải nhìn chằm chằm bia trong tay mình, mỉm cười đi tới.
“Ngươi chính là Giang Khải, chúng ta từ trên mạng biết được ba con Thú Thần này đều do một mình ngươi xử lý! Thật không thể tin nổi!”
“Các ngươi là…” Giang Khải nghi ngờ hỏi.