Trắng, đập vào mắt là một mảnh trắng xóa.
Không, nói trắng xóa có lẽ chưa thật chính xác, đây là một màu trắng xám, phảng phất ánh huỳnh quang, nhạt hơn cả ánh trăng rọi trên bãi cát.
Khương Lâm bước đi trên nền đất trắng xám, mờ ảo ánh huỳnh quang ấy, phóng tầm mắt ra xa cũng chỉ thấy cảnh tượng như vậy.
Không có bất kỳ sự thay đổi nào, cũng chẳng có chút gió lay, thậm chí đến một ngọn cỏ cũng không có.
Khương Lâm rất chắc chắn, nơi đây không phải mộng cảnh, cũng không phải hắn bị Đạo Tổ dùng đại thần thông di chuyển đến nơi nào đó.